Hạ Thuần Hoa dường như nghe thấu tâm tư của hắn, bèn khuyên nhủ: “Lùi vạn bước mà nói, cho dù Thủy Linh có chút công lực, cũng không thể lần nào cũng nói trúng.”
Hạ Việt vừa ra tới đã nghe thấy câu này, vội nói: “Đúng vậy. Người trông coi miếu vừa rồi cũng nói, Thủy Linh vẫn có lúc sai sót. Có lẽ chính nó đại nạn sắp đến nơi, đến cả hung cát cũng không bói ra được nữa chăng?”
“Có lý.” Hạ Linh Xuyên hít một hơi thật sâu, “Không cần khuyên nữa, ta biết rồi.”
“Đại ca…”




